Một thời “cựu đồng tính” của tôi (P3)




(Tiếp theo)

Hậu quả của “cựu đồng tính”

Tôi có cơ hội được biết một số khách hàng cũ của Nicolosi và những người tham gia trị liệu cùng với các thành viên NARTH. Như một phần của mạng lưới những ex-gay từ bỏ trị liệu, chúng tôi thường gặp nhau tại các buổi hội thảo và tương tác với nhau qua các blog. Có lẽ người nổi tiếng nhất trong số đó là Daniel Gonzales, người tham gia viết bài cho web Box Turtle Bulletin.

Nicolosi đã từng yêu cầu Daniel tham gia vào nghiên cứu của Spitzer. Khi Daniel ngừng trị liệu, anh nghĩ rằng anh đã tìm được sự thấu hiểu đáng giá về tình trạng của mình nhưng cuối cùng đã ngừng đấu tranh phản kháng lại sự hấp dẫn từ những người cùng giới. “Tôi đã lãng phí 1 năm rưỡi đời mình vào liệu pháp này,” anh nói. “Trong một thời gian dài, những điều Nicolosi nói về các mối quan hệ đồng tính tiếp tục ám ảnh tôi.” Những mối quan hệ với nam giới của anh liên tục thất bại vì anh ấy bị thuyết phục rằng, như Nicolosi nói, các mối quan hệ đó sẽ sớm tan vỡ ngay khi anh cảm thấy thoải với chúng và thoải mái trong bản chất nam tính của mình.

Những ý tưởng của Nicolosi không chỉ ám ảnh tôi. 2 năm đầu của đại học, chúng là cơ sở của cách tôi nhìn về bản thân mình: một kẻ phong cùi không còn hy vọng được cứu chữa. Tôi không lộ diện là gay những vẫn có những mối quan hệ tình dục chớp nhoáng với bạn học. Tôi bị trầm cảm ngày càng nghiêm trọng nhưng không dám đi tư vấn sức khỏe tâm thần vì sợ những nhà trị liệu sẽ thông báo với cha mẹ tôi rằng tôi đang trở lại “đời sống đồng tính”.

Tôi lên kế hoạch cho bản thân phòng trường hợp cha mẹ tôi quyết định không trợ cấp cho tôi nữa. Tôi sẽ ở lại New Haven và kiếm việc. Tôi sẽ nộp đơn xin học bổng từ Quỹ Point, quỹ trợ cấp tài chính cho thiếu niên đồng tính bị cha mẹ từ bỏ. Tôi sẽ không trở về Arizona. Tôi sẽ không đi gặp các nhà trị liệu ex-gay.

Tôi dành hàng giờ đứng trước cửa sổ của căn phòng mình ở tầng 3, tự hỏi rằng nhảy xuống liệu tôi có chết không hay chỉ bị liệt thôi. Tôi được kê toa dùng Ambien và đã nghĩ đến việc uống hết cả lọ thuốc và ngồi chờ ở rìa cửa sổ cho đến khi thuốc có tác dụng – như một cách bảo đảm.

Tôi không biết chắc vì sao những ý nghĩ kia lại xuất hiện trong đầu mình. Có lẽ là vì áp lực học tập kết hợp với mâu thuẫn ngày càng tăng giữa lý tưởng và hành vi của tôi. Nhưng vào mùa xuân của năm thứ 2 đại học, những phần khác nhau của con người tôi đã tìm cách kết hợp lại với nhau – một phần của tôi cho rằng việc đồng tính là sai trái, một phần vẫn quan hệ với nam bất kể thế nào, một phần tôi để thế giới thấy, và phần khác chịu đựng trong âm thầm – tất cả đều được tháo gỡ. Tôi ngủ từng giấc 20 phút trong vòng 2 đêm, kiệt sức bởi nỗi tuyệt vọng. Tôi nhìn vào lọ thuốc được kê toa nằm trên tủ quần áo với một sự lo lắng kích động. Tôi đã đạt đến điểm mà tại đó tôi cảm thấy sợ bản thân mình hơn là những việc sẽ xảy ra nếu tôi đồng tính.



Đối diện với bản thân

Nhận thấy bản thân mình đã đến gần quyết định tự tử như thế nào, tôi đi đến văn phòng trưởng khoa và nói rằng mình muốn tự tử. Ông đưa tôi đến Khoa sức khỏe sinh viên, và tôi được nhận vào Bệnh viện Tâm thần Yale. Trong lúc phỏng vấn nhập viện, tôi đã trở nên hoảng loạn và đưa cho người cố vấn một mảnh giấy viết tay rằng, “Dù có chuyện gì xảy ra, xin đừng đưa tôi ra khỏi đây.” Tôi ghi rõ ngày tháng và ký đầy đủ họ tên của mình trên đó. Hơn tất cả mọi điều, tôi sợ phải về nhà.

Đêm đầu của tôi tại bệnh viện lạnh lẽo và xám xịt. Tôi nhớ rằng mình đã nhìn ra ngoài cửa sổ, trong căn phòng bệnh tôi nằm chung với một bệnh nhân tâm thần phân liệt. Tuyết phủ đầy mặt đất dưới cái sân bị rào kín. Không ngủ được, tôi gom một chồng tạp chí từ khu vực chung và xem qua các trang, ngắm những người đàn ông trong các quảng cáo thời trang. Tôi xé những tờ quảng cáo và bỏ chúng vào một túi hồ sơ nhựa. Tôi nằm trên giường và ôm túi hồ sơ ấy vào ngực. “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi,” tôi tự nhủ thầm.

Tôi vẫn phải về nhà trong vòng 1 năm trước khi quay lại trường. Đến lúc đó, cha tôi đã bay đến New Haven vào ngày tôi tự nhập viện, nhận ra rằng liệu pháp đó – và áp lực ông và mẹ tôi đã đặt lên tôi – gây hại hơn là giúp ích cho tôi. “Cha thà có một đứa con đồng tính còn hơn là mất con,” ông nói.

Lần thử thách này là một bước ngoặt. Dù phải mất nhiều năm tư vấn để thức tỉnh tôi khỏi những ý tưởng tôi học được khi tham gia trị liệu với Nicolosi, đây là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với những nhà tư vấn chuyên nghiệp khẳng định khuynh hướng tính dục của tôi, và lần đầu tiên tôi cho phép mình nghĩ rằng là người đồng tính là chuyện bình thường.

(Còn tiếp)
Phần 1 | Phần 2 | Phần 3 | Phần 4

Comments