Một thời “cựu đồng tính” của tôi (P1)



Một cái nhìn sâu sắc về một phong trào vừa mất đi cơ sở khoa học duy nhất của nó.
Dịch bởi: Minh Lê.


Liều thuốc mang tên dị tính

Vào năm đầu tiên ở trung học, tôi về nhà và thấy mẹ tôi ngồi khóc trên giường của bà. Bà đã lén xem qua e-mail của tôi và phát hiện một tin nhắn, trong đó tôi đã thú nhận mình thích một anh bạn học cùng lớp.

“Con đồng tính à?” bà hỏi. Tôi buột miệng thừa nhận rằng tôi là gay.

“Mẹ biết, từ lúc con còn rất nhỏ.”

Sự cam chịu của bà không kéo dài được lâu. Mẹ tôi là một người thích giải quyết các vấn đề, và ngày hôm sau bà đưa cho tôi một chồng tài liệu về các liệu pháp tái xác định lại khuynh hướng tính dục hay còn gọi là ex-gay (“cựu đồng tính”) mà bà đã in ra từ trên Internet. Tôi đã vứt chúng đi. Tôi nói rằng tôi không hình dung được việc nói về bản thân tại một phòng khám trị liệu có thể làm tôi thôi không thích đàn ông nữa. Mẹ tôi trả lời bằng cách hỏi tôi rằng tôi có muốn có một gia đình hay không, và đưa ra một tình huống giả định: “Nếu có một loại thuốc có thể làm con trở thành người dị tính, liệu con có uống nó không?”

Tôi thừa nhận rằng cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn nên thứ thuốc đó tồn tại. Tôi chưa từng nghĩ về việc sẽ thích đàn ông suốt cả cuộc đời mình. Trên thực tế, tôi luôn tưởng tượng về bản thân mình trở thành một người đàn ông trung niên, kết hôn với một người phụ nữ, có một con trai và con gái – không phải ai cũng mong có một cuộc sống giống như vậy sao?

“Lối sống đồng tính sẽ rất cô đơn,” mẹ tôi nói.

Bà kể với tôi về Tiến sỹ Joseph Nicolosi, một nhà tâm lý học trị liệu ở California, lúc đó đang là chủ tịch của Hội liên hiệp Quốc gia về Nghiên cứu và Trị liệu Đồng tính luyến ái (NARTH), tổ chức lớn nhất nước cho những người thực hành trị liệu liệu pháp ex-gay. Bà nói rằng Nicolosi đã chữa trị thành công cho hàng trăm người quay trở lại với cuộc sống “bình thường”.

Tôi đọc qua những tài liệu mà mẹ tôi đã lục lại trong đống rác. Chúng là những cuộc phỏng vấn các bệnh nhân của Nicolosi, họ nói về cách mà liệu pháp này giúp họ vược qua được sự chán nản buồn phiền và cảm thấy “thoải mái với sự nam tính của họ.” Những cảm nhận có vẻ đáng tin, và các bệnh nhân có vẻ biết ơn. Tôi đồng ý bay cùng cha tôi từ thị trấn nhỏ gần biên giới Arizona-Mexico của chúng tôi đến Los Angeles để dự buổi tư vấn đầu tiên.

Hy vọng về “cựu đồng tính”

Phòng khám tâm lý Thomas Aquinas nằm trên tầng 13 của một tòa nhà hiện đại trên đại lộ Venture, một trong những con đường chính của thung lũng San Fernando. Góc văn phòng của Nicolosi được trải thảm màu xanh ngọc lục bảo và có những kệ sách bằng gỗ gụ với những tựa sách như “Đồng tính luyến ái: Tự do còn rất xa” và “Đồng tính luyến ái và nền chính trị của sự thật”.

Nicolosi là một người đàn ông trung niên với mái tóc dày và xám đen, lớn lên ở thành phố New York và nói chuyện với một giọng Bronx nhẹ. Bằng một cách mạnh bạo nhưng lịch sự, ông làm tôi bình tĩnh. Khi chúng tôi vừa ngồi xuống, Nicolosi giải thích ý nghĩa của từ “chữa trị”. Mặc dù tôi có thể không bao giờ có một tia cảm xúc thích thú nào khi nhìn thấy một người phụ nữ đi trên đường, trong lúc tiến hành trị liệu, những sự hấp dẫn đồng giới của tôi sẽ giảm dần. Tôi có thể sẽ có những ý nghĩ vương vấn về đàn ông, nhưng chúng sẽ không còn có thể kiểm soát tôi nữa.

Sự thừa nhận của Nicolosi rằng sự thay đổi sẽ không diễn ra tuyệt đối làm cho lý thuyết này có vẻ hợp lý. 
 Sự tự tin của ông vào kết quả điều trị làm tôi hy vọng. Trước khi nói chuyện với Nicolosi, tôi đã buộc bản thân mình chấp nhận ý nghĩ rằng, dù muốn hay không, cuộc sống của tôi sẽ phải làm quen dần với việc tôi đồng tính. Nhưng có lẽ tôi có thể kiểm soát được việc này.

Nửa cuối của buổi tư vấn, tôi nói chuyện với Nicolosi một mình. “Hãy kể cho tôi nghe về các bạn của cậu ở trường,” ông nói. Tôi nói rằng tôi có hai người bạn thân là nữ. “Bạn nam thì sao?” Tôi thừa nhận rằng tôi luôn có vấn đề với việc tiếp xúc với các bạn nam cùng tuổi. Ở trường, tôi thường thích giúp đỡ giáo viên dọn dẹp phòng học vào giờ giải lao hơn là chơi thể thao.

“Cậu có cảm thấy cởi mở với liệu pháp này?” Nicolosi hỏi. “Nếu cậu nghĩ việc này không hiệu quả, cậu có thể dừng bất cứ lúc nào.”

Tôi đồng ý bắt đầu các buổi trị liệu hàng tuần qua điện thoại. Sau khi buổi gặp mặt riêng của chúng tôi kết thúc, tôi tham gia liệu pháp nhóm với một số bệnh nhân khác của Nicolosi. Tôi là người trẻ nhất trong số họ. Những người đàn ông khác – khoảng bốn đến năm người – đều đang ở độ tuổi bốn mươi hoặc năm mươi và nói về những năm tháng sống “lối sống đồng tính”, lối sống chỉ mang lại sự bất hạnh. Họ muốn một cuộc sống bình thường, sung túc. Họ đã chán với cảnh tiệc tùng, hộp đêm, sử dụng thuốc, sự phóng túng; những mối quan hệ của họ không kéo dài; họ than phiền rằng nền văn hóa đồng tính bị ám ảnh bởi tuổi trẻ.

Nếu việc là người đồng tính có nghĩa là như vậy – và với việc hơn tôi 30 tuổi, họ hiểu rõ điều đó hơn tôi – thì có vẻ tôi cũng bắt đầu muốn một cuộc sống bình thường.

(Còn tiếp)
Phần 1 | Phần 2 | Phần 3 | Phần 4 

Comments